##plugins.themes.huaf_theme.article.main##
Tóm tắt
Bài viết này phân tích pháp lý toàn diện về quyền tự vệ trong bối cảnh công pháp quốc tế hiện đại, với trọng tâm là việc viện dẫn quyền này trong các xung đột vũ trang gần đây. Dựa trên Điều 51 Hiến chương Liên Hợp Quốc và tập quán quốc tế, quyền tự vệ bị giới hạn bởi những điều kiện nghiêm ngặt liên quan đến sự hiện diện của hành vi tấn công vũ trang, tính cần thiết và tính tương xứng. Tuy nhiên, việc thực thi quyền này trong các tình huống thực tế, đặc biệt là sự can thiệp quân sự của Liên bang Nga tại Ukraine, các chiến dịch quân sự của Israel tại Dải Gaza, và các cuộc tấn công của Hoa Kỳ nhằm vào các tác nhân phi nhà nước tại Trung Đông đã làm phát sinh nhiều tranh luận pháp lý sâu sắc. Thông qua phương pháp phân tích học thuyết kết hợp nghiên cứu tình huống so sánh, bài viết đánh giá mức độ phù hợp giữa thực tiễn của quốc gia và các tiêu chuẩn pháp lý hiện hành, đồng thời khảo sát hệ quả pháp lý của việc mở rộng phạm vi diễn giải như quyền tự vệ phòng ngừa hay tự vệ dự phòng. Nghiên cứu nhấn mạnh sự cần thiết của việc thiết lập các hướng dẫn pháp lý rõ ràng hơn và cơ chế giám sát quốc tế hiệu quả nhằm bảo vệ tính toàn vẹn của hệ thống pháp luật về việc sử dụng vũ lực.
 
									